Có lẽ rất ít ai biết rằng hành trình của tôi không bắt đầu bằng một ước mơ lớn..
Tôi sinh ra ở Quy Nhơn, một thành phố nhỏ yên bình nằm ven biển miền Trung. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời xa quê hương, và bắt đầu cuộc sống mới ở một đất nước xa lạ bằng nghề làm móng. (Nghề Nail) Một nghề tưởng chừng đơn giản, nhưng đã cho tôi một hành trình đáng nhớ và một sự "ngộ ra" làm thay đổi toàn bộ cách tôi nhìn cuộc sống và con đường tôi đi sau này.
Năm 19 tuổi, tôi rời Việt Nam sang Úc. Cũng như nhiều phụ nữ Việt ở nước ngoài, tôi chọn nghề Nail, một công việc có thể bắt đầu ngay dù tiếng Anh còn vụng về. Tôi mang theo hành trang là vài tháng học nghề vội vã. Tưởng rằng mình đã sẵn sàng cho hành trình sắp tới, nhưng đến nơi tôi mới biết: phải bắt đầu lại từ đầu vì tay nghề học tại Việt Nam không phù hợp với yêu cầu ở đây. Tôi bắt đầu là một thợ "chân tay nước", dọn dẹp, phụ việc lặt vặt trong tiệm, giúp các “thợ chính” làm việc. Thời điểm đó, tôi không được hướng dẫn nhiều và cũng “ngầm hiểu” ai cũng bận rộn, không ai có thời gian dành cho mình. Chỉ lúc rảnh, đứng sau lưng tranh thủ quan sát đồng nghiệp đang làm, ghi nhớ từng thao tác nhỏ để học lỏm và thực hành khi có cơ hội.
Tôi từng không dám nói chuyện vì sợ phát âm sai, sợ khách không hiểu. Mỗi ngày làm việc 8-12 tiếng, không có thời gian nghỉ trưa, thi thoảng là những bữa ăn vội lúc khách thưa dần, lưng tôi luôn ê ẩm sau một ngày dài vì ngồi cúi liên tục suốt nhiều giờ. nhưng không biết cách nào để được thực tập nhiều hơn, khái niệm "thợ chính" lúc đó dường như còn rất xa vời với tôi, dù tôi rất muốn được làm những công việc mà mình đã học và có cơ hội nhận mức lương tốt hơn hiện tại. Ngày qua ngày, tôi chỉ biết âm thầm cố gắng.
Một lần nọ, tôi vô tình cạo phạm vào da gót chân cô khách người Tây khiến vết thương chảy máu không ngừng. Tôi lập tức hoảng loạn, bật khóc, miệng lắp bắp nói lời xin lỗi. Dù cô khách hiền hậu chỉ mỉm cười ra hiệu không sao, nhưng chủ tiệm đã kéo tôi ra phía sau, nghiêm nghị cảnh báo về những hậu quả pháp lý nếu khách quyết định kiện cáo. Điều làm tôi đau lòng nhất không phải là sự cố hay lời cảnh báo, mà là suốt thời gian làm việc... chưa một ai thực sự dạy tôi cách làm đúng.
Tôi hiểu rằng để tiến bộ, tôi không thể ở mãi một chỗ. Trong hai năm đầu, tôi đã làm việc ở ba tiệm khác nhau. Mỗi nơi đều cho tôi một bài học. Tôi cũng dần nhận ra một sự thật: không phải chủ tiệm nào cũng muốn đào tạo thợ mới. Họ sợ mất khách, sợ tốn thời gian, sợ dạy xong thợ sẽ rời đi. Và tôi cũng nhận thấy thêm một nghịch lý: không phải thợ nào cũng bỏ việc vì lương thấp, có nhiều người rời đi chỉ vì họ không thấy con đường phát triển lâu dài.
Sau một thời gian dài vẫn không được lên làm thợ chính như lời hứa, tôi quyết định rời đi.
Ở nơi làm mới cho tôi cơ hội được tiếp xúc với nhiều thợ giỏi. Họ không dạy tôi trực tiếp, nhưng tôi tự học, tự quan sát cách họ làm việc từng khâu và ứng xử với khách hàng. Và tay nghề tôi được nâng cao qua ngày tháng, Thu nhập khá hơn, cuộc sống ổn định hơn. Tôi ham làm việc, tôi làm không ngừng nghỉ. Sáu, bảy ngày mỗi tuần. không có ngày dành cho bản thân. Tôi sống như một cái máy được lập trình.
Rồi một cơ hội khác đến. Vì một mức lương hấp dẫn do khan hiếm lao động , tôi chấp nhận chuyển đến làm việc tại một thị trấn nhỏ xa xôi, nơi được ví như "sa mạc của nước Úc", cả thị trấn chỉ có 1 tiệm Nail duy nhất. Nơi ấy với khí hậu nắng nóng khắc nghiệt, có những hôm lên tớ 39 40 độ. nhưng chính tại vùng đất hoang sơ này lại giúp tôi học được nhiều kỹ thuật mới. Có những hôm tan làm, chủ tiệm lái xe đưa tôi về trên con đường giữa vùng đất cằn cỗi, nơi những con kangaroo lớn bất ngờ nhảy ra từ hai bên. Khung cảnh hoang dã và lạ lẫm ấy tôi chưa từng thấy trước đây, đến giờ vẫn in đậm trong ký ức. Tôi chỉ làm việc ở đó được sáu tháng, rồi đành quay trở lại thành phố cũ vì không chịu nổi thời tiết quá khắc nghiệt.
Và sau một thời gian dài làm việc ở cường độ cao, cơ thể tôi lên tiếng. Tôi ngã bệnh sau một trận cảm cúm. Hai ngày mê man trong bệnh viện là lời cảnh tỉnh từ chính bên trong. Tôi tỉnh dậy trên giường bệnh, rơi nước mắt. Tôi nhận ra: mình đang đánh đổi cả tuổi trẻ cho điều gì? Tôi làm việc để chăm sóc cho người khác, tại sao tôi lại không biết chăm sóc cho chính mình?
Tôi quay lại làm việc thêm một thời gian ngắn, rồi chuyển đến Sydney. Với số vốn tích góp được, tôi hợp tác cùng một người quen mở dịch vụ Nail trong một tiệm tóc nhỏ sang trọng. Lần đầu tiên, tôi có không gian riêng và làm chủ công việc của mình. Tôi nghĩ rằng với tay nghề giỏi là tất cả. Tôi tưởng rằng mình đã dần chạm vào giac mơ, nhưng thực tế phũ phàng hơn tôi tưởng. Tôi phải tự mình làm tất cả, lúc nào cũng bận bịu. Cùng với việc thiếu tư duy làm chủ, kinh nghiệm và kiến thức tôi dần rơi vào thất vọng. Có những ngày dài, tôi lặng lẽ quay về, không có thu nhập, lòng nặng trĩu nghi ngờ chính mình.
Rồi đại dịch COVID-19 ập đến, tiệm buộc phải đóng cửa. Tôi lặng lẽ thu dọn mọi thứ, gác lại những ước mơ còn dang dở – một lần nữa.
Cuối năm 2023, tôi quyết định trở về Việt Nam và dành thời gian bên gia đình. Đó là khoảng thời gian tôi được sống chậm lại – để nhìn lại hành trình mình đã đi qua với nhiều suy ngẫm.
Trong những ngày tháng đó, tôi có cơ hội gặp Thầy – người đã thay đổi hoàn toàn cách tôi nhìn về nghề Nail. Vấn đề không nằm ở cái nghề, mà nằm ở cách làm nghề: không quy trình, không lộ trình rõ ràng cho người đi sau. Tôi như thấy lại chính mình ngày trước, một người thợ trẻ từng loay hoay học nghề qua quan sát, không ai hướng dẫn, không biết bao giờ mình “lên tay”, càng không biết khi nào mình được công nhận.
Thầy là người đã định hướng để tôi sang Singapore vào năm 2024, mở ra cơ hội được làm việc cùng các chuyên gia trong ngành Nail & Beauty quốc tế. Họ không chỉ giỏi kỹ thuật, mà còn làm nghề bằng tư duy hệ thống: biết cách tổ chức, vận hành tiệm và đào toạ thợ một cách bài bản. .Từ họ, tôi nhận ra một điều cốt lõi: thành công của một tiệm không nằm ở tay nghề của một vài người, mà nằm ở hệ thống giúp đội ngũ phát triển đồng đều, có định hướng, có lộ trình.
Tôi bắt đầu hệ thống hóa lại 12 năm kinh nghiệm để tạo ra một lộ trình rõ ràng, giúp chủ tiệm Nail xây dựng nền tảng vững chắc và đi đường dài.